Hình tượng người chiến sĩ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật. 2022

Video Hướng Dẫn Hình tượng người chiến sỹ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật. 2022

Trên những chiếc xe không kính, dưới làn bom đạn của quân địch, bảo vệ an toàn và uy tín của những anh khó mà bảo vệ. Vậy mà thái độ của những anh bình thản tự tin đến không ngờ. Trong tư thế ung dung, trong cái nhìn chung cả đất trời còn tồn tại cả niềm tự tôn của người làm chủ tình hình, tự hào ngắm nhìn và thưởng thức đón nhận vạn vật thiên nhiên. Nhịp thơ thích hợp, ý thơ trôi chảy, lời thơ nhẹ nhàng như diễn tả hình ảnh những đoàn xe lăn bánh trên những nẻo đường ra trận. Cái vất vả, gian truân hiểm nguy được miêu tả bằng những hình ảnh giản dị trung thực đến từng rõ ràng: Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim Thấy sao trời và đột ngột cánh chim Như sa, như ùa vào buồng lái. Xe không kính, gió lùa mạnh vào cabin, người lái xe không riêng gì có cảm thấy mà còn nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng . Cử chỉ quá đỗi trìu mến, dịu dàng êm ả và thân thiện ấy của gió làm đắng những hai con mắt cay xè vì thiếu ngủ. Và hơn thế nữa ,nắng mưa gió bụi của Trường Sơn đang trở thành những Quý quý khách sát cánh: Không có kính ừ thì có bụi Bụi phun tóc trắng như người già. Không có kính ừ thì ướt áo Mưa phun mưa xối như ngoài trời. Điệp từ ừ thì, chưa cần”, hình ảnh phì phèo châm điếu thuốc , giọng cười haha hào sảng làm tôn vinh chất bình dị mà anh hùng của những chàng trai trẻ biết biến cái vất vả gian truân thành phút giây thư giãn giải trí tự do. Qua đó làm sáng lên tinh thần cứng cỏi đầy nghị lực và mặc kệ gian khó của những người dân biết vượt lên tình hình để làm chủ tình hình. Có lẽ ai này đã từng đến Trường sơn mới thấu hết cái gian truân của người cầm lái. Đường Trường Sơn không nhẵn,mưa Trường Sơn như trút nước, mùa khô xe chạy bụi mù trời. Bom đạn của quân thù không làm những anh chùn bước thì gió, bụi,mưa sa của vạn vật thiên nhiên khắc nghiệt nào có đáng kể chi. Trên những chiếc xe không kính ,tâm trạng người chiến sỹ lái xe vẫn phơi phới thênh thang:Gặp bè Quý quý khách suốt dọc lối đi tớiBắt tay qua cửa kính vỡ rồi. Lạ lùng thay, như một mày mò bất chợt của nhà thơ, sự hiểm nguy của những chiếc xe không kính lại trở thành sự tiện lợi bất thần khi những chàng lính gặp nhau, bởi họ trọn vẹn có thể tránh việc phải xuống xe mà vẫn trọn vẹn có thể bắt tay nhau thể hiện tình thân ái. Công việc vất vả, hiểm nguy nhưng phút nghỉ ngơi của những người dân lính lại vô cùng giản dị : Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời Chung bát đũa nghĩa là mái ấm gia đình đấy. Cuộc sống dẫu giản dị, xuềnh xoàng nhưng ấm cúng tình cảm .Những người lính không riêng gì có là đồng chí ,đồng đội của nhau mà người ta còn là một những người dân cùng trong một mái ấm gia đình. Bởi vậy sau những phút nghỉ ngơi ngắn ngủi họ lại tiếp tục việc làm của tớ với niềm tin mãnh liệt vào trong ngày mai thắng lợi. Chỉ có điều càng gần đến phương Nam những chiếc xe ngày càng hư hỏng: Không có kính rồi xe không còn đèn Không có mui xe, thùng xe có xước . Khi tứ xe không kính được gói lại thì những số lượng không khác lại mở ra: không đèn,không mui,chỉ một thứ duy nhất có thêm nhưng lại là có xước. Như vậy cả không còn và có đều là tổn thất, đều là hư hại. Điệp ngữ không đã có được nhắc lại ba lần như nhân lên ba lần những thử thách quyết liệt của trận chiến tranh , hoàn thiện dung mạo trụi trần đến kinh ngạc của chiếc xe vận tải lối đi bộ. Vượt dãy Trường Sơn, trải qua đạn bom khói lửa của quân địch ,mang trên mình đầy thương tích những chiếc xe như một dũng sĩ kiên cường. Kì lạ thay:Xe vẫn chạy vì miền nam phía trướcChỉ cần trong xe có một trái tim. Trái tim là một hoán dụ chỉ người chiến sỹ lái xe yêu nước căm thù giặc sống tươi tắn, sôi sục và sáng sủa tin vào thắng lợi tất yếu của cuộc kháng chiến. Câu thơ khép lại nhưng con mắt thơ thì mở ra. Ta chợt nhận ra người chiến sỹ lái xe là một phần không thể thiếu ,là con mắt ,là bộ não ,là linh hồn của xe. Có trái tim chiếc xe thành một khung hình sống ,thành một khối thống nhất với những người chiến sỹ. Ta hiểu vì sao cả đoàn xe trọn vẹn có thể vượt qua dãy Trường Sơn khói lửa bởi cội nguồn sức mạnh mẽ và tự tin của nó kết tụ lại cả trong trái tim gan góc, kiên cường, giàu bản lĩnh và chan chứa yêu thương. Có lẽ vì thế mà nhiều người nhận định rằng đấy là hình ảnh trái tim cầm lái. Đến với bài thơ ta thú vị nhận ra cái giọng rất trẻ, rất lính. Chất giọng ấy bắt nguồn từ sức trẻ ,từ tâm hồn phơi phới của thế hệ chiến sỹ Việt Nam mà chính tác giả đã từng sống, từng trải nghiệm. Ngôn ngữ thơ giản dị đậm màu văn xuôi, hình ảnh thơ sáng tạo bất thần, nhất là yếu tố linh hoạt của nhạc điệu trong thơ đã góp thêm phần tạo ra sức mê hoặc thâm thúy của bài thơ trong tâm fan hâm mộ.
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

I. Mở bài:

– Giới thiệu đôi nét về Bài thơ tiểu đội xe không kính và tác giả Phạm Tiến Duật.
-Giới thiệu hình ảnh người chiến sỹ lái xe trong bài thơ.
II. Thân bài: Cảm nghĩ về những người dân chiến sỹ trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính
1. Tư thế của những người dân chiến sỹ:

Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

– Tư thế rất ung dung

– Khi lái xe trên một chiếc xe tàn, mà những chiên sĩ vẫn dũng cả, ung dung và vui tươi

– Các chiến sỹ nhìn trời, nhìn đất một cách rất bình thản và thản nhiên

=> Thể hiện nên sự ung dung, triệu tập lái xe của những chiến sỹ trên đường hanh hao quân.

2. Tinh thần của những chiến sỹ:
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái

– Cho dù những trở ngại vất vả như gió cay, bụi phun,.. nhưng những chiến sỹ vẫn tiếp tục lái xe.

– Thể hiện giọng điệu rất ngang tàng, mặc kệ của những chiến sỹ.

=> Tinh thần mặc kệ trở ngại vất vả, nguy hiểm, dù thế nào họ vẫn vượt qua để hoàn thành xong trách nhiệm.

3. Tình đồng đội của những chiến sỹ:
Gặp bè Quý quý khách suốt dọc lối đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.

– Các chiến sỹ bắt tay qua cửa kính.

– Những cái bắt tay không riêng gì có là chào hỏi mà còn thể hiện sự sáng sủa và cổ vũ tinh thần nhau.

– Tình đồng chí, đồng đội gắn bó kêu sơn

=> Dù có trở ngại vất vả gian truân họ vẫn vượt qua để đem lại hòa bình, độc lập cho dân tộc bản địa.

III. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về hình ảnh người chiến sỹ và giá trị của tác phẩm.

Bài mẫu 1

Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước

Mà lòng phơi phới dậy tương lai.

Đó là ý chí của những chiến sỹ Trường Sơn. Các anh hiện lên trên trang thơ thật dí dỏm, thật yêu đời. Khi gian truân tưởng chừng không thể nào vượt qua được, khi cái chết tới gần. Vậy mà nụ cười sáng sủa vẫn hiện hữu trên khuôn mặt những anh, nụ cười ấy rất ngang tàng và cũng đầy tinh nghịch. Nhắc tới họ, ta không thể quên người chiến sỹ lái xe không kính trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật, Không biết nhà thơ dã bao nhiêu lần trực tiếp lái chiếc xe như vậy mà ông lại viết ra được những dòng thơ rất là chân thực và sống động đến vậy.

Không kính không phải vì xe không còn kính

Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi

Đó là lời trình làng của những anh, rất là giản dị, rất thật. Trên chiếc xe không còn kính đó người lính lái xe ở tuyến phố Trường Sơn trong trong năm tháng quyết liệt. Bom giật bom rung họ vẫn vững tay lái, nhấn ga cho xe băng băng lao ra chiến trận.

Chúng ta hãy lắng nghe những anh kết chuyện về phần mình với giọng điệu thật vui vẻ và vui nhộn:

Ung dung buồng lái ta ngồi,

Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

Ung dung được hòn đảo lêu đầu câu để nhấn mạnh yếu tố tư thế bình tĩnh, đường hoàng, hiên ngang, tự tin khi họ phải lái một chiếc xe không kính. Nhìn thẳng là nhìn vào gian truân, hi sinh không run sợ, không tránh mặt bởi họ chiến đấu vì chính nghĩa. Lái xe không kính, là gặp phải trở ngại vất vả nhưng những trở ngại vất vả lại thật bất thần:

Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng

Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim

Thấy sao trời và đột ngột cánh chim

Như sa, như ùa vào buồng lái.

Những câu thơ rất thực, thực đến từng rõ ràng. Xe không còn kính chắn gió lại chạy với vận tốc cao nên người lính lái xe phải đương đầu với bao nguy hiểm: gió xoa mắt đắng, con phố ngược lại chạy thẳng vào tim, sao trên trời, chim dưới đất bất thần như sa, như ùa, như rơi, rung, quăng, ném vào buồng lái. Những câu thơ chân thực, sống động, đầy ấn tượng như chính nhà thơ đang cầm vô lăng mà lái.

Bao trở ngại vất vả thử thách nhưng người lính lái xe vẫn không run sợ, hoảng loạn. Trái lại, tư thế của những anh rất hiên ngang, ung dung tự tại, tinh thần của những anh vẫn vững vàng. Bởi những anh vẫn quyết tâm vượt qua gian truân, để hoàn thành xong trách nhiệm lớn lao.

Không có kính, ừ thì có bụi

Bụi phun tóc tráng như người già

Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc

Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.

Không có kính, ừ thì ướt áo

Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời

Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa.

Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.

Nhà thơ lại tiếp tực khắc họa những trở ngại vất vả, gian truân của những người dân lính lái xe. Những câu thơ như những lời nói thường ngày, không gắn sát với những tiếng nói bỗ bã, đầy chất lính ngang tàng tuy nhiên cũng rất đáng để yêu như bật lên từ tình cảm thực của những người dân lính lái xe. Khó khăn là thế, và vẫn đồng ý là tất yếu: ừ thì có bụi, ừ thì ướt áo nhưng cũng với thái độ rất thản nhiên:

Chưa cần rửa phì phèo châm điếu thuốc

…Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa

Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.

Sự bình thản của những người dân lính lái xe đến vô tư. Câu thơ cân đối, uyển chuyển theo độ rung của bánh xe lăn, những thanh bằng, trắc phối hợp linh hoạt, giọng thơ pha chút ngang tàng thường thấy ở người lái xe.

Hai khổ thơ làm toát lên vẻ đẹp tâm hồn của người lính lái xe: dũng mãnh, hiên ngang, phớt đời, mặc kệ hiểm nguy trước biết bao thử thách. Họ đạp bằng gian khó tiến về phía trước với một quyết tâm: giải phóng miền Nam. Đúng là trận chiến tranh ác liệt trọn vẹn có thể tàn phá những phương tiện đi lại kĩ thuật vật chất nhưng không thể tiêu diệt được sức mạnh tinh thần của con người. Trái lại, aó chỉ càng làm nổi rõ thêm tư thế hiên ngang, tinh thần dũng mãnh, ý chí quyết tâm chiến đấu để giải phóng miền Nam thống nhất giang sơn của tớ mà thôi:

Những chiếc xe từ trong bom rơi

Đã về đây họp thành tiểu đội

Gặp Quý quý khách hữu suốt dọc lối đi tới

Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi.

Trong tình hình ác liệt, những người dân lính lái xe có cùng một mục tiêu, cùng chung lí tưởng nên ở họ đã tạo nên nên tình cảm đồng chí, đồng đội tốt đẹp, ấm cúng như trong một mái ấm gia đình:

Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời

Chung bút đĩa nghĩa là mái ấm gia đình đấy

Hình ảnh những chiếc xe từ trong bom rơi đã gợi lên ý nghĩa về người lính lái xe gan góc vượt qua gian truân thử thách. Khi gặp nhau tình cảm giao lưu cua họ thật là đặc biệt quan trọng:

…Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi

để rồi:

Lại đi, lại đi trời thêm xanh.

Câu thơ có một chiếc gì đó thật lãng mạn và sáng sủa:

Không có kính, rồi xe không còn đèn,

Không có mui xe, thùng xe không còn xước,

Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:

Chỉ cần trong xe có một trái tỉm.

Xe bị bom đạn Mĩ làm cho biến dạng đến trơ trụi: không kính, không đèn, không mui… nhưng đoàn xe vẫn tiếp tục chạy vì một mục tiêu cao quý: vì miền Nam ruột thịt, vì thống nhất nước nhà. Thì ra mọi cội nguồn tạo ra sức mạnh mẽ và tự tin của đoàn xe được tích tụ lại ở trái tim gan góc, kiên cường giàu bán lĩnh nhưng chan chứa tình yêu thương ở người cầm lái. Chính tình yêu Tổ quôc, tình thương đồng bào đã khuyến khích, động viên người lính láixe đạp bằng giankhó, sáng sủa, bình tĩnh, nắm chắc vô lăng, nhìn thật đúng hướng để lấy đoàn xe tới đích. Khổ thơ cho ta thấy chân lí của cuộc sống: sức mạnh không riêng gì có là vũ khí, là vậ chất mà đó đó là con người. Con người mang trái tim nồng cháy, yêu thương, có ý chí kiên cường chiến đấu là con người thắng lợi:

Chỉ cần trong xe có một trái tim.

Câu thơ làm toả sáng hình tượng người chiến sỹ lái xe trên tuyến phố Trường Sơn, là linh hồn của toàn bộ bài thơ.

Bài thơ đã khắc hoạ hình tượng người chiến sỹ lái xe thật đẹp, thật dí dỏm, thật lính. Đó là hình ảnh tiêu biểu vượt trội của thế hệ trẻ trong thời kì kháng chiến chống đế quốc Mĩ một thế hệ anh hùng, sống đẹp và giàu lí tưởng. Họ sẵn sáng làm bất kể việc gì, đi bất kể đâu mà Tổ quốc cần, trong gian truân vẫn giữ vững một niềm tin, một niềm sáng sủa tin vào thắng lợi. Đó là chủ nghĩa anh hùng cách mạng trong thời đại Hồ Chí Minh.

Bài mẫu 2

Phạm Tiến Duật là cây bút xuất hiện trong thời kì kháng chiến chống Mĩ. Thơ anh hầu hết viết về những chiến sỹ, những cô thanh niên xung phong trên tuyến phố Trường Sơn. Là người trong cuộc nhà thơ rất hiểu môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường chiến đấu, đời sống tâm hồn của tớ. Nguyên là một thành viên của đoàn 559, Phạm Tiến Duật đặc biệt quan trọng quan tâm đến những người dân lái xe trên tuyến phố Trường Sơn quyết liệt. Phạm Tiến Duật đã thể hiện được tư thế hiên ngang, tinh thần dũng mãnh mặc kệ trở ngại vất vả nguy hiểm, nụ cười sôi sục tươi trẻ và ý chí chiến đấu vì miền Nam của tớ. Bài thơ về tiểu đội xe không kính là bài thơ khá tiêu biểu vượt trội cho chủ đề ấy của anh.

Tứ thơ được hình thành từ một hình tượng, một rõ ràng độc lạ: những chiếc xe không kính chắn gió vẫn băng băng trên đường ra trận:

Không có kính không phải vì xe không còn kính

Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi.

Ung dung buồng lái ta ngồi

Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

Lời thơ của Phạm Tiến Duật rất là tự nhiên chẳng khác gì lời nói thường thì hằng ngày. Cái gian truân nguy hiểm: bom giật làm vỡ tung kính xe được anh kể lại một cách tự nhiên như không. Đó là chuyện quá thường thì riêng với những người lính lái xe trong thời chiến. Ngay khổ thơ mở đầu nhà thơ đã phác họa trước mắt người đọc tư thế hiên ngang của tớ. Điệp từ nhìn” được nhấn mạnh yếu tố ba lần trong một câu kết phù thích hợp với cách ngắt nhịp hai – hai – hai: nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng đã diễn tả được cái tư thế hiên ngang ấy. Mặc dù bom đạn trên đầu, tuy nhiên mặt đường sụt lún cây cối ngổn ngang, phải qua bao dốc cao, vực thẳm họ vẫn không thay đổi tư thế ung dung, hiên ngang, như chẳng có việc gì xẩy ra. Không có kính hóa ra lại hay, chính bới:

Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng,

Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim

Thấy sao trời và đột ngột cánh chim

Như sa, như ùa vào buồng lái.

Phải người trong cuộc mới viết được những câu thơ vừa hay vừa đúng chuẩn đến như vậy. Tâm hồn những chiến sỹ lái xe thật lãng mạn. Nhờ không còn kính mà sao trời, cánh chim như sa, như ùa” vào buồng lái. Sao và chim trở thành người Quý quý khách đường tri kỷ của tớ. Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim tả rất đúng cảm hứng của người lái xe không kính, đồng thời còn nói được sự gắn bó của tớ riêng với con phố Trường Sơn, con phố đánh Mĩ: giải phóng miền Nam, thống nhất giang sơn.

Những chiến sỹ lái xe thật trẻ, thật hồn nhiên, pha một chút ít ngang tàng đáng yêu và dễ thương, đúng là kiểu ngang tàng của lính lái xe:

Không có kính, ừ thì có bụi,

Bụi phun tóc trắng như người già.

Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc

Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha!

Có lần, bình khổ thơ này, Xuân Diệu tỏ ra không thích lắm về tiếng cười ha ha. Biết làm thế nào được! Đó là quyền của người thưởng thức. Nhưng cánh lính lái xe chắc là rất khoái vì Phạm Tiến Duật đã vẽ được rất đúng chân dung của tớ. Cái dáng phì phèo châm điếu thuốc và tiếng cười ha ha tự do, tươi tắn càng làm nổi trội tư thế hiên ngang, tâm hồn sáng sủa của tớ trong trong năm tháng vô cùng ác liệt.

Những người lái xe coi gian truân như không:

Không có kính, ừ thì ướt áo

Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời

Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa

Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi!.

ừ thì ướt áo chuyện quá thường thì không đáng kể. Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời thì cũng chẳng sao. Tất cả rồi sẽ nhanh gọn qua đi: Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi?… Vẫn cái chất giọng ngang tàng đáng yêu và dễ thương của lính lái xe.

Tình cảm gắn bó Một trong những chiến sỹ lái xe cũng khá được diễn tả rất đúng, rất hợp cái phong thái ngang tàng đáng yêu và dễ thương của tớ:

Những chiếc xe từ trong bom rơi

Đã về đây họp thành tiểu đội,

Gặp bè Quý quý khách suốt dọc lối đi tới

Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.

Họ đều vất vả gian truân như nhau, họ phải trải qua những phút giây nguy hiểm như nhau, họ chào nhau bằng cái bắt tay cảm thông và tin cậy. Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi mang thật nhiều ý nghĩa. Sự gắn bó thân thiết ấy còn được nhà thơ diễn tả qua bữa tiệc dã chiến của tớ: Chung bát đũa nghĩa là mái ấm gia đình đấy. Họ coi nhau như Quý quý khách hữu trong một nhà, cùng san sẻ với nhau bao trở ngại vất vả, vất vả. Đời sống chiến đấu càng thiếu thốn, gian truân càng xích họ lại gần nhau hơn.

Bài thơ kết thúc bằng sự nhận thức rất thâm thúy của người lính lái xe:

Không có kính, rồi xe không còn đèn,

Không có mui xe, thùng xe có xước

Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước

Chỉ cần trong xe có một trái tim.

Có thể còn nhiều gian truân, còn nhiều mất mát, còn nhiều hi sinh… nhưng không thể ngăn cản trở được bước tiến của người lái xe nói riêng của dân tộc bản địa ta nói chung. Trái timở đấy là trái tim yêu thương riêng với đồng bào miền Nam, trái tim đã nguyện chiến đấu vì sự nghiệp giải phóng giang sơn.

Bài thơ về tiểu đội xe không kính có một chất giọng riêng đáng quý. Chất giọng tự nhiên pha chút ngang tàng rất phù phù thích hợp với những chiến sỹ lái xe thời chiến. Bài thơ đã hỗ trợ người đọc hiểu được đời sống chiến đấu rất là gian truân thiếu thốn của tớ, hiểu được tư thế hiên ngang, tâm hồn tươi tắn lãng mạn và ý chí cao đẹp của tớ. Phạm Tiến Duật đã có những góp phần đáng quý cho nền thơ ca chống Mĩ cứu nước.

Bài mẫu 3

Cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước của dân tộc bản địa ta là một bản anh hùng ca bất diệt. Trong những tháng năm sục sôi khí thế Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước ấy nhân dân Miền Bắc đang không tiếc sức người, sức của chi viện cho Miền Nam ruột thịt.

Trong những đoàn quân điệp trùng nối nhau ra trận có chàng trai trẻ Phạm Tiến Duật. Anh được tôi luyện và trưởng thành trong trận chiến tranh và trở thành nhà thơ chiến sỹ. Thơ anh không mê hoặc người đọc bằng ngôn từ mượt mà, âm điệu du dương mà nó khiến người đọc say bằng chính vì sự tự nhiên, sống động, gân guốc, độc lạ và đậm màu lính tráng.Bài thơ về tiểu đôi xe không kính là một bài thơ tiêu biểu vượt trội cho hồn thơ đó .
Xuyên suốt bài thơ là hai hình ảnh TT: những chiếc xe và những người dân chiến sỹ lái xe. Những chiếc xe không kính và nguyên nhân của nó được trình làng bằng lời thơ tự nhiên ,mộc mạc như một lời phân bua mà có lẽ rằng trước tác giả chưa ai mày mò ra chất thơ thể hiện ngay trong vẻ tự nhiên của ngôn từ :
Không có kính không phải vì xe không còn kính
Bom giật, bom rung, kính vỡ đi rồi .
Cách lý giải đơn thuần và giản dị, ngộ nghĩnh tạo thú vị cho những người dân đọc. Cảm hứng thơ bắt nguồn từ hiện thực ác liệt nơi mặt trận với bom giật, bom rung giúp ta tưởng tượng sự tàn phá của đạn bom trên những nẻo Trường Sơn năm ấy vô cùng kinh hoàng. Song thiếu đi những phương tiện đi lại vật chất tối thiểu lại là cơ sở để người lái xe thể hiện những phẩm chất cao đẹp và sức mạnh tinh thần lớn lao của tớ:
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

Trên những chiếc xe không kính, dưới làn bom đạn của quân địch, bảo vệ an toàn và uy tín của những anh khó mà bảo vệ. Vậy mà thái độ của những anh bình thản tự tin đến không ngờ. Trong tư thế ung dung, trong cái nhìn chung cả đất trời còn tồn tại cả niềm tự tôn của người làm chủ tình hình, tự hào ngắm nhìn và thưởng thức đón nhận vạn vật thiên nhiên. Nhịp thơ thích hợp, ý thơ trôi chảy, lời thơ nhẹ nhàng như diễn tả hình ảnh những đoàn xe lăn bánh trên những nẻo đường ra trận. Cái vất vả, gian truân hiểm nguy được miêu tả bằng những hình ảnh giản dị trung thực đến từng rõ ràng:
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái.
Xe không kính, gió lùa mạnh vào cabin, người lái xe không riêng gì có cảm thấy mà còn nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng . Cử chỉ quá đỗi trìu mến, dịu dàng êm ả và thân thiện ấy của gió làm đắng những hai con mắt cay xè vì thiếu ngủ. Và hơn thế nữa ,nắng mưa gió bụi của Trường Sơn đang trở thành những Quý quý khách sát cánh:
Không có kính ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già.
Không có kính ừ thì ướt áo
Mưa phun mưa xối như ngoài trời.
Điệp từ ừ thì, chưa cần”, hình ảnh phì phèo châm điếu thuốc , giọng cười haha hào sảng làm tôn vinh chất bình dị mà anh hùng của những chàng trai trẻ biết biến cái vất vả gian truân thành phút giây thư giãn giải trí tự do. Qua đó làm sáng lên tinh thần cứng cỏi đầy nghị lực và mặc kệ gian khó của những người dân biết vượt lên tình hình để làm chủ tình hình. Có lẽ ai này đã từng đến Trường sơn mới thấu hết cái gian truân của người cầm lái. Đường Trường Sơn không nhẵn,mưa Trường Sơn như trút nước, mùa khô xe chạy bụi mù trời. Bom đạn của quân thù không làm những anh chùn bước thì gió, bụi,mưa sa của vạn vật thiên nhiên khắc nghiệt nào có đáng kể chi. Trên những chiếc xe không kính ,tâm trạng người chiến sỹ lái xe vẫn phơi phới thênh thang:
Gặp bè Quý quý khách suốt dọc lối đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.
Lạ lùng thay, như một mày mò bất chợt của nhà thơ, sự hiểm nguy của những chiếc xe không kính lại trở thành sự tiện lợi bất thần khi những chàng lính gặp nhau, bởi họ trọn vẹn có thể tránh việc phải xuống xe mà vẫn trọn vẹn có thể bắt tay nhau thể hiện tình thân ái. Công việc vất vả, hiểm nguy nhưng phút nghỉ ngơi của những người dân lính lại vô cùng giản dị :
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là mái ấm gia đình đấy.
Cuộc sống dẫu giản dị, xuềnh xoàng nhưng ấm cúng tình cảm .Những người lính không riêng gì có là đồng chí ,đồng đội của nhau mà người ta còn là một những người dân cùng trong một mái ấm gia đình. Bởi vậy sau những phút nghỉ ngơi ngắn ngủi họ lại tiếp tục việc làm của tớ với niềm tin mãnh liệt vào trong ngày mai thắng lợi. Chỉ có điều càng gần đến phương Nam những chiếc xe ngày càng hư hỏng:
Không có kính rồi xe không còn đèn
Không có mui xe, thùng xe có xước .
Khi tứ xe không kính được gói lại thì những số lượng không khác lại mở ra: không đèn,không mui,chỉ một thứ duy nhất có thêm nhưng lại là có xước. Như vậy cả không còn và có đều là tổn thất, đều là hư hại. Điệp ngữ không đã có được nhắc lại ba lần như nhân lên ba lần những thử thách quyết liệt của trận chiến tranh , hoàn thiện dung mạo trụi trần đến kinh ngạc của chiếc xe vận tải lối đi bộ. Vượt dãy Trường Sơn, trải qua đạn bom khói lửa của quân địch ,mang trên mình đầy thương tích những chiếc xe như một dũng sĩ kiên cường. Kì lạ thay:
Xe vẫn chạy vì miền nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim.
Trái tim là một hoán dụ chỉ người chiến sỹ lái xe yêu nước căm thù giặc sống tươi tắn, sôi sục và sáng sủa tin vào thắng lợi tất yếu của cuộc kháng chiến. Câu thơ khép lại nhưng con mắt thơ thì mở ra. Ta chợt nhận ra người chiến sỹ lái xe là một phần không thể thiếu ,là con mắt ,là bộ não ,là linh hồn của xe. Có trái tim chiếc xe thành một khung hình sống ,thành một khối thống nhất với những người chiến sỹ. Ta hiểu vì sao cả đoàn xe trọn vẹn có thể vượt qua dãy Trường Sơn khói lửa bởi cội nguồn sức mạnh mẽ và tự tin của nó kết tụ lại cả trong trái tim gan góc, kiên cường, giàu bản lĩnh và chan chứa yêu thương. Có lẽ vì thế mà nhiều người nhận định rằng đấy là hình ảnh trái tim cầm lái.
Đến với bài thơ ta thú vị nhận ra cái giọng rất trẻ, rất lính. Chất giọng ấy bắt nguồn từ sức trẻ ,từ tâm hồn phơi phới của thế hệ chiến sỹ Việt Nam mà chính tác giả đã từng sống, từng trải nghiệm. Ngôn ngữ thơ giản dị đậm màu văn xuôi, hình ảnh thơ sáng tạo bất thần, nhất là yếu tố linh hoạt của nhạc điệu trong thơ đã góp thêm phần tạo ra sức mê hoặc thâm thúy của bài thơ trong tâm fan hâm mộ.

Bài mẫu 4

Phạm Tiến Duật là nhà thơ nổi lên từ trào lưu chống Mỹ cứu nước. Năm 1964, tốt nghiệp khoa Văn trường Đại học Sư phạm Tp Hà Nội Thủ Đô I. Ông vào bộ đội và xung phong vào tuyến lửa khu Bốn. Từng là lính lái xe nên ông có những bài thơ viết rất hay về binh chủng này. Tiểu đội xe không kính là một bài thơ tiêu biểu vượt trội. Bài thơ là khúc hát ca tụng những người dân lính lái xe đã đã vượt lên hiện thực kinh hoàng, ác liệt của khói lửa trận chiến tranh thời chống Mỹ để hoàn thành xong trách nhiệm.

Bài thơ đã xây dựng một hình tượng độc lạ đó là những chiếc xe, nói cho đúng là cả một tiểu đội xe không còn kính chắn gió, chắn bụi băng băng ra trận. Mà độc lạ thật, vì chỉ gặp ở Việt Nam, ở những chiến sỹ lái xe quân sự chiến lược thời chống Mỹ. Có thể nói chất độc lạ này được lên men từ mặt trận ác liệt:
Không có kính không phải vì xe không còn kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Nguyên nhân xe không kính là vậy. Đấy là mội hiện thực trần trụi mà tác giả không thể hư cấu.
Bên cạnh hiện thực trần trụi đấy là hình ảnh người lính lái xe hiện lên rất đẹp. Cứ tưởng với hiện thực kinh hoàng, ác liệt, trớ trêu ấy, người lính lái xe phải bó tay, thế nhưng vẫn nổi lên với tư thế:
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nghĩa là xe cứ đi. Không những ung dung mà người lính lái xe còn tỏ ra rất dữ thế chủ động, hiên ngang vượt lên toàn bộ. Nói đến người lái xe là nói tới con mắt, nói tới cái nhìn. Tô đậm cái nhìn của người lái xe, chỉ trong một dòng thơ, tác giả đã sử dụng 3 lần từ nhìn (điệp từ). Nhìn trời là để phát hiện máy bay hay pháo sáng về tối hôm. Nhìn thẳng là cái nhìn nghề nghiệp, hiên ngang. Và cũng từ ca bin không kính, qua cái nhìn đã tạo ra những ấn tượng, cảm hứng rất sinh động, rõ ràng riêng với những người lái xe:
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con phố chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái
Những cảm hứng này, dù mang ý nghĩa tả thực hay tượng trưng, đều thể hiện cái thế ung dung tinh thần vượt lên của người lái xe.
Hai khổ thơ tiếp, hình ảnh người lái xe được tô đậm. Cái tài của Phạm Tiến Duật trong khổ thơ này là cứ hai câu đầu nói về hiện thực nghiệt ngã phải đồng ý thì hai câu sau nói lên tinh thần vượt lên tình hình để thắng lợi tình hình của người lái xe trong thời hạn trận chiến tranh ác liệt.
Xe không kính nên bụi phun tóc trắng như người già là lẽ đương nhiên, xe không còn kính nên ướt áo, mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời là lẽ tất yếu.
Những cụm từ ừ thì có bụi, ừ thì ướt áo chứng tỏ họ không những đã ý thức được mà còn rất quen với những gian truân đó.
Chính vì thế:
Chưa cần lửa, phì phèo châm điếu thuốc

Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha
Và cao hơn thế nữa:
Chưa cần thay lái trăm cây số nữa

Mưa ngừng, gió lùa mau khô thôi.
Đây là những câu thơ đậm màu người lính, nói rất đúng tinh thần và môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của người lính Các động tác phì phèo châm điếu thuốc tuy có vụng về nhưng sao đáng yêu và dễ thương thế?. Cái cười ha ha nở ra trên khuôn mặt lấm lem của mọi người sao mà tỏa sáng đến thế? Bởi vậy, đọc những câu thơ này giúp ta hiểu được phần nào môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của người lính ngoài mặt trận trong năm tháng đánh Mỹ. Đó là môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường gian truân trong bom đạn ác liệt nhưng tràn trề tinh thần sáng sủa, yêu đời và tinh thần hoàn thành xong trách nhiệm cao.
Hai khổ thơ tiếp nói về cảnh sinh hoạt và sự họp mặt sau những chuyến vận tải lối đi bộ trên những phần lối đi tới. Vẫn những câu thơ có giọng điệu riêng, đậm màu văn xuôi rất riêng của Phạm Tiến Duật đã thể hiện được tình đồng chí, đồng đội trong kháng chiến. Ở hai khổ thơ này, tác giả vẫn tô đậm cái hình tượng thơ xe không kính, nhưng lại sở hữu cách nói khác rất lính:
Gặp Quý quý khách hữu suốt dọc lối đi tới

Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi
Khổ thơ ở đầu cuối, kết thúc bài thơ, tác giả muốn nói với toàn bộ chúng ta một điều như một điều dự báo: đâu chỉ có là tiểu đội xe không kính mà tương lai còn là một tiểu đội xe không đèn, không mui xe,… Hiện thực của cuộc trận chiến tranh trình làng còn rất là ác liệt, người lính lái xe còn phải đương đầu với bao nhiêu nghiệt ngã, thử thách: Không có kính rồi xe không đèn, không còn mui, thùng xe có xước nhưng nhất định họ sẽ hoàn thành xong trách nhiệm, sẽ thắng lợi chính bới phía trước họ là miến Nam thân yêu và vì họ sẵn có một nhiệt tình cách mạng, một trái tim quả cảm trái tim người lính Bác Hồ.
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim
Bài thơ là bức tượng phật đài nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp về người lính lái xe trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc bản địa ta.Hình ảnh người chiến sỹ đã được thể hiện rất rõ ràng ràng và chân thực. Qua những hình ảnh ấy, ta thấy rõ được sự trở ngại vất vả và gian truân của những người dân lính oai hùng và thêm yêu mến, thêm biết ơn riêng với những vị anh hùng dân tộc bản địa đã ra đi để giang sơn được vẹn tròn.

đoạn Clip Hình tượng người chiến sỹ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật. ?

Bạn vừa Read nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về đoạn Clip Hình tượng người chiến sỹ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật. mới nhất , Người Hùng đang tìm một số trong những Chia SẻLink Tải Hình tượng người chiến sỹ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật. Free.

Thảo Luận thắc mắc về Hình tượng người chiến sỹ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật.

Nếu sau khoản thời hạn đọc nội dung bài viết Hình tượng người chiến sỹ lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật. vẫn chưa hiểu thì trọn vẹn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha
#Hình #tượng #người #chiến #sĩ #lái #trong #bài #thơ #về #tiểu #đội #không #kính #của #phạm #tiến #duật

Exit mobile version