Mẹo Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế Chi tiết

Mẹo Hướng dẫn Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế Mới Nhất

Pro đang tìm kiếm từ khóa Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế được Cập Nhật vào lúc : 2022-02-25 07:48:31 . Với phương châm chia sẻ Mẹo Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.

Nước Pháp trước cách mạng

Nội dung chính

Mục 1

1. Tình hình kinh tế tài chính

– Về nông nghiệp: công cụ và phương thức canh tác vẫn thô sơ, lỗi thời, năng suất thấp. Ruộng đất bị bỏ hoang nhiều. Nạn mất mùa, đói kém thường xẩy ra.

– Công, thương nghiệp: tăng trưởng.

+ Máy móc được sử dụng trong sản xuất.

+ Nhiều TT dệt, luyện kim Ra đời.

+ Các hải cảng lớn như Mác-xây, Boóc-đô… tấp nập tàu buôn ra vào, chở hàng xuất khẩu (rượu vang, vải vóc, quần áo. đồ thủy tinh…) đến nhiều nước và nhập máy móc, đường, cafe từ Anh, châu Mĩ.

– Nhưng chính sách phong kiến chuyên chế đã cản trở sự tăng trưởng của công, thương nghiệp: thuế má nặng, không còn cty tiền tệ và đo lường thống nhất, sức tiêu thụ của dân nghèo rất hạn chế.

Mục 2

2. Tình hình chính trị – xã hội

– Trước cách mạng, Pháp là một nước quân chủ chuyên chế. Nhà vua nắm mọi quyền hành.

– Xã hội phong kiến Pháp phân thành ba đẳng cấp và sang trọng: Tăng lữ, Quý tộc và Đẳng cấp thứ ba.

+ Đẳng cấp Quý tộc sở hữu những chức vụ cao trong cỗ máy hành chính, quân đội. Tăng lữ và Quý tộc là những đẳng cấp và sang trọng được hưởng mọi độc quyền kinh tế tài chính, nhưng không phải đóng thuế cho nhà vua.

+ Đẳng cấp thứ ba gồm nhiều giai cấp và tầng lớp: tư sản, nông dân, dân dã thành thị. Họ không còn quyền lợi chính trị. Tư sản đứng đầu Đẳng cấp thứ ba, có thế lực kinh tế tài chính, tuy nhiên không còn quyền lực tối cao chính trị.

Tình cảnh nông dân pháp trước cách mạng

Mục 3

3. Đấu tranh trên mặt trận tư tưởng

– Chế độ quân chủ chuyên chế đã ngưng trệ sự tăng trưởng của toàn bộ kinh tế tài chính và xã hội. Chính vì vậy đã biết thành tố cáo, phê phán trong nghành nghề văn hóa truyền thống tư tưởng ( triết học ánh sáng). Tiêu biểu là: Sác-lơ Mông-te-xki-ơ, Vôn-te, Ru-xô.

– Những tư tưởng tiên tiến và phát triển thức tỉnh mọi người và có tác dụng sẵn sàng sẵn sàng tích cực cho cách mạng.

ND chính

Nét chính về tình hình nước Pháp trước cách mạng: tình hình kinh tế tài chính, chính trị – xã hội và cuộc đấu tranh trên nghành tư tưởng.

Sơ đồ tư duy Cách mạng Tư sản Pháp cuối thế kỉ XVII


Loigiaihay

Mục lục

Nguyên nhânSửa đổi

Tình hình kinh tếSửa đổi

Cuối thế kỷ XVIII, Pháp vẫn là một nước nông nghiệp. Công cụ và phương thức canh tác thô sơ, lỗi thời, ruộng đất bỏ hoang nhiều, năng suất thu hoạch rất thấp. Dân cư hầu hết sống bằng nghề nông. Nông dân nhận ruộng đất của lãnh chúa để cày cấy và phải phục vụ, nộp địa tô cao cho những lãnh chúa. Đời sống nông dân ngày càng khốn quẫn bởi sự bóc lột đến cùng cực của lãnh chúa phong kiến và Giáo hội. Nạn đói thường xuyên xẩy ra.

Công thương nghiệp tăng trưởng, máy móc được sử dụng ngày càng nhiều, đặc biệt quan trọng trong công nghiệp dệt, khai khoáng, luyện kim với những xí nghiệp triệu tập hàng nghìn công nhân. Ngoại thương cũng luôn có thể có những bước tiến mới, những công ty thương mại Pháp marketing thương mại với nhiều nước ở châu Âu và phương Đông. Công thương nghiệp Pháp thời kì này đã tiếp tục tăng trưởng, triệu tập ở những vùng ven Địa Trung Hải và Đại Tây Dương. Nhưng chính sách phong kiến chuyên chế đã cản trở sự tăng trưởng của công, thương nghiệp: thuế má nặng, không còn cty tiền tệ đo lường thống nhất, sức tiêu thụ của dân nghèo rất hạn chế.

Tình hình chính trị xã hộiSửa đổi

1 ecu bạc của Pháp, mặt trước là chân dung vua Louis XVI, đúc năm 1784

Đến cuối thế kỉ XVIII, nước Pháp vẫn duy trì chính sách quân chủ chuyên chế (đứng đầu là vua Louis XVI). Xã hội phân thành ba đẳng cấp và sang trọng: Tăng lữ, Quý tộc và Đẳng cấp thứ ba. Hai đẳng cấp và sang trọng đầu tuy chỉ chiếm khoảng chừng số ít trong dân cư, nhưng được hưởng mọi độc quyền, đặc lợi, không phải nộp thuế, có nhiều bổng lộc và giữ những chức vụ cao trong cơ quan ban ngành thường trực, quân đội và Giáo hội. Do vậy, họ muốn duy trì quyền lực tối cao của phong kiến và không thích thay đổi chính sách chính trị. Đẳng cấp thứ ba gồm nhiều giai cấp và tầng lớp: tư sản, nông dân, dân dã thành thị. Họ phải chịu mọi thứ thuế và trách nhiệm và trách nhiệm, tuy nhiên không còn quyền lợi chính trị và bị lệ thuộc vào những đẳng cấp và sang trọng có độc quyền. Như vậy, đến cuối thế kỉ XVIII, do xích míc về quyền lợi kinh tế tài chính và vị thế chính trị giữa Đẳng cấp thứ ba với đẳng cấp và sang trọng Tăng lữ và Quý tộc, nước Pháp lâm vào cảnh cuộc khủng hoảng rủi ro không mong muốn cục bộ xã hội thâm thúy, báo hiệu một cuộc cách mạng đang tới gần.

Sau cuộc Chiến tranh Bảy năm (1756–1763), nền quân chủ Pháp suy thoái và khủng hoảng nghiêm trọng, trong lúc những liệt cường phía Đông là Nga, Phổ và Áo lại tăng trưởng vững mạnh, trong lúc Anh đã vươn lên trở thành đối thủ cạnh tranh cạnh tranh khó ưa của Pháp.[4][5] Nhiều yếu tố dẫn tới cuộc cách mạng; về một số trong những mặt chính sách cũ không hề chống đỡ nổi tính cứng nhắc của nó trái chiều với một toàn thế giới đang thay đổi; một số trong những mặt khác, nó rơi vào những tham vọng của một tầng lớp trưởng giả đang nổi lên, cộng với việc lo ngại của những người dân nông dân, người làm công ăn lương, và những thành viên ở mọi tầng lớp đang chịu ràng buộc từ những tư tưởng của thời đại Khai sáng. Khi cách mạng trình làng và khi quyền lực tối cao được trao từ tay triều đình cho những thể chế luật pháp, những xung đột quyền lợi của những nhóm liên minh ban đầu đó đang trở thành nguồn gốc của xung đột và ngã xuống.

Chắc chắn, những nguyên nhân của cách mạng phải gồm có toàn bộ những điều sau:

Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền.

Hoạt động tiền cách mạng đã khởi đầu khi vua Louis XVI của Pháp (trị vì từ 1774–1792) đương đầu với một cuộc khủng hoảng rủi ro không mong muốn cục bộ tài chính hoàng gia. Nhà vua Pháp, về mặt tài chính cũng là vương quốc Pháp, có những món nợ rất rộng. Trong thời vua Louis XV (trị vì từ 1715–1774) và Louis XVI nhiều bộ trưởng liên nghành, gồm cả Nam tước Turgot (Bộ trưởng Tài chính 1774–1776) và Jacques Necker (Bộ trưởng Tài chính 1777–1781), đều không thành công xuất sắc trong việc đưa ra cải cách nhằm mục đích biến khối mạng lưới hệ thống thuế của Pháp trở nên đồng đều hơn. Các giải pháp đó luôn bị phản đối từ phía “hội đồng nhà vua” (tòa án), dân “quý tộc”, vốn tự coi mình là những người dân bảo vệ vương quốc chống lại chính sách chuyên quyền, cũng như khỏi những bè phái của triều đình và cả những bộ trưởng liên nghành mất chức. Charles Alexandre de Calonne, người đang trở thành Bộ trưởng Tài chính năm 1783, theo đuổi một kế hoạch tiêu pha minh bạch, coi đó là phương tiện đi lại để thuyết phục những ông chủ nợ tiềm tàng về sự việc uy tín và ổn định của nền tài chính Pháp.

Tuy nhiên, Calonne, từ lâu đã theo dõi tình hình tài chính của Pháp, đã quyết định hành động rằng nó vẫn hoàn toàn có thể cứu vãn được và đưa ra một loại thuế đất đai thống nhất coi đó là phương tiện đi lại để lấy tài chính Pháp vào khuôn khổ về dài hạn. Trước mắt, ông kỳ vọng rằng một sự biểu thị ủng hộ từ phía Hội đồng quý tộc được tinh lọc kỹ lưỡng sẽ lấy lại được niềm tin vào tài chính Pháp, được cho phép vay mượn thêm vào cho tới khi thuế đất đai mang lại hiệu suất cao và khởi đầu trả nợ.

Mặc dù Calonne đã thuyết phục nhà vua về sự việc thiết yếu của những cải cách của ông, Hội đồng quý tộc đã từ chối tán thành những giải pháp của ông, yên cầu rằng chỉ một chỉ một cơ cấu tổ chức triển khai đại diện thay mặt thay mặt thực sự; tốt nhất là États Généraux (Hội nghị những Đẳng cấp) của vương quốc, mới hoàn toàn có thể thông qua luật thuế mới. Nhà vua, thấy rằng chính Calonne là một trở ngại đang không bổ nhiệm ông và thay bằng Étienne Charles de Loménie de Brienne, vị Tổng giám mục Toulouse, người sau này là lãnh đạo phe trái chiều trong Quốc hội. Brienne lúc ấy đã đã có được vị trí mở rộng để tiến hành cải cách, trao cho dân chúng nhiều quyền dân sự (gồm cả tự do tôn giáo với phái Tin lành), và hứa hẹn triệu tập hội nghị đại diện thay mặt thay mặt những đẳng cấp và sang trọng trong năm năm, nhưng trong lúc ấy ông cũng nỗ lực thúc đẩy những kế hoạch của Calonne. Khi những giải pháp này được đưa ra trước “Hội đồng Nhà vua” tại Paris (một phần cũng phải nhờ đến việc không lịch thiệp của nhà vua), Brienne phản đối, gắn sức giải tán toàn bộ Hội đồng và thu thêm nhiều chủng loại thuế mà không cần quan tâm tới họ. Điều này đã dẫn tới một sự phản ứng to lớn từ nhiều nơi trong đất Pháp, gồm cả “Ngày của những viên ngói” nổi tiếng ở Grenoble. Thậm chí quan trọng hơn, sự hỗn loạn khắp giang sơn đã làm những nhà cho vay vốn ngân hàng thời hạn ngắn, mà ngân khố Pháp phải tùy từng và từng ngày một phải thuyết phục họ ngừng rút những số tiền nợ, đưa lại một tình trạng gần như thể phá sản buộc Louis và Brienne phải đầu hàng.

Ngày 8 tháng 8 năm 1788, nhà vua đồng ý triệu tập hội nghị không bình thường États Généraux vào tháng 5 năm 1789 – lần thứ nhất Tính từ lúc 1614. Brienne từ chức vào trong ngày 25 tháng 8 năm 1788, Necker một lần nữa lại gánh vác trọng trách tài chính vương quốc. Ông đã sử dụng vị trí của tớ để đề xuất kiến nghị những cải cách mới, nhưng chỉ để sẵn sàng sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ của những đại diện thay mặt thay mặt vương quốc.

Hội nghị đại diện thay mặt thay mặt những Đẳng cấp năm 1789Sửa đổi

Việc lôi kéo triệu tập Hội nghị những Đẳng cấp dẫn tới sự ngày càng tăng lo ngại từ phía trái chiều rằng chính phủ nước nhà sẽ nỗ lực triệu tập một hội nghị với thành phần có lợi cho họ. Nhằm tránh tình trạng này, “Hội đồng Nhà vua” của Paris, vốn đã trở về vai trò quyền lực tối cao tại thành phố trong thắng lợi, tuyên bố rằng Hội nghị phải được triệu tập theo những phương pháp đã được tiến hành như ở lần Hội nghị trước. Mặc dầu có vẻ như rằng những thành viên Hội đồng Paris không sở hữu và nhận thức khá đầy đủ về “những phương pháp năm 1614” khi họ quyết định hành động này, nhưng nó đã gây ra một sự xáo động. Hội nghị năm 1614 gồm có số lượng đại biểu ngang nhau từ mỗi đẳng cấp và sang trọng, và trật tự là, Đẳng cấp thứ nhất (tăng lữ), Đẳng cấp thứ hai (quý tộc), và Đẳng cấp thứ ba (gồm có tầng lớp Đại tư sản, tư sản công thương, tiểu tư sản và những tầng lớp nhân dân nghèo) và mỗi đẳng cấp và sang trọng (toàn thể toàn bộ những đại biểu thuộc đẳng cấp và sang trọng đó) được bầu một phiếu. Hầu như ngay lập tức “Ủy ban Ba mươi”, một tổ chức triển khai những người dân Paris tự do, hầu hết là quý tộc, khởi đầu kích động chống lại nó, đòi phải tăng gấp hai Đẳng cấp thứ ba và bầu theo đầu phiếu (như đã từng được thực thi ở nhiều hội đồng địa phương). Hội đồng Nhà vua tại Paris nhanh gọn phản công lại, tuyên bố rằng chỉ những quy trình bầu cử; những người dân được ủy quyền được bầu cử bởi những “Quan án quản hạt” và “hội đồng nhà vua” tại những địa phương chứ không phải bởi những tỉnh; mới cần phải quyết định hành động bởi kiểu năm 1614. Necker, thay mặt cho chính phủ nước nhà, ở đầu cuối đi đến kết luận là Đẳng cấp thứ ba nên phải được tăng thêm gấp hai, nhưng yếu tố bầu theo đầu phiếu vẫn phải để lại cho Hội nghị tự xử lý và xử lý. Nhưng những sự oán giận từ cuộc tranh cãi này vẫn còn đấy rất rộng, và những cuốn sách mỏng dính, như của Abbé Sieyès Đẳng cấp thứ ba là gì, tuyên truyền rằng những đẳng cấp và sang trọng được ưu tiên là những kẻ ăn bám và rằng chính những đại biểu của Đẳng cấp thứ ba mới là người đại diện thay mặt thay mặt vương quốc, làm cho những sự oán giận này vẫn tồn tại.

Khi Hội nghị được triệu tập ở Versailles vào trong ngày 5 tháng 5 năm 1789, những bài phát biểu dài của Necker và Lamoignon, người giữ những con dấu, không hướng dẫn được gì nhiều cho những đại biểu, họ lại phải quay trở lại những cuộc họp nhóm để ủy nhiệm cho những thành viên của tớ. Vấn đề bầu cử theo đầu phiếu hay theo đẳng cấp và sang trọng không được nêu lên, nhưng những đại biểu Đẳng cấp thứ ba lúc ấy yêu cầu lá phiếu của một đẳng cấp và sang trọng chỉ có mức giá trị khi đại diện thay mặt thay mặt cho toàn thể những đại biểu của đẳng cấp và sang trọng đó tại Hội nghị. Tuy nhiên, những cuộc thương lượng Một trong những đại biểu tại Hội nghị của những đẳng cấp và sang trọng thứ nhất và thứ hai để hoàn thành xong việc này sẽ không còn mang lại kết quả, vì chỉ có một hầu hết không đáng kể tăng lữ và hầu hết to nhiều hơn những quý tộc tiếp tục ủng hộ việc bầu cử theo đẳng cấp và sang trọng.

Xem thêmSửa đổi

Chú thíchSửa đổi

^ Ellen Judy Wilson, Peter Hanns Reill, Encyclopedia of the Enlightenment, trang 203

^ Usha Bhatt, A Complete Course In Political Science, trang 118

^ Martha Moore, Kaplan AP European History 2009, tang 71

^ a b Ellen Judy Wilson, Peter Hanns Reill, Encyclopedia of the Enlightenment, trang 206

^ Rudolf Vierhaus, Germany in the Age of Absolutism, trang 146

^ Rudolf Vierhaus, Germany in the Age of Absolutism, trang 83

^ Rudolf Vierhaus, Germany in the Age of Absolutism, những trang 114-115.

^ Ellen Judy Wilson, Peter Hanns Reill, Encyclopedia of the Enlightenment, trang 395

Reply
0
0
Chia sẻ

Video Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế ?

Bạn vừa đọc nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế tiên tiến và phát triển nhất

Chia Sẻ Link Download Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế miễn phí

Pro đang tìm một số trong những Chia SẻLink Tải Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế Free.

Thảo Luận vướng mắc về Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế

Nếu Pro sau khi đọc nội dung bài viết Trước cách mạng Pháp La một nước quân chủ chuyên chế , bạn vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha
#Trước #cách #mạng #Pháp #một #nước #quân #chủ #chuyên #chế

Exit mobile version