Kinh Nghiệm Hướng dẫn Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 Chi Tiết
Ban đang tìm kiếm từ khóa Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 được Update vào lúc : 2022-12-28 05:11:06 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi tìm hiểu thêm tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha.
Đề bài: Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa
Nội dung chính
- I. Dàn ý Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa1. Mở bài2. Thân bài3. Kết bàiII. Bài văn mẫu Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa1. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè em về thăm lại trường xưa, mẫu số 1 (Chuẩn):2. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè em về thăm lại trường xưa, mẫu số 2 (Chuẩn):3. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè em về thăm lại trường xưa, mẫu số 3 (Chuẩn):4. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa, mẫu số 4:5. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa, mẫu số 5:6. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa, mẫu số 6:
Mục Lục nội dung bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
5. Bài mẫu số 4
6. Bài mẫu số 5
7. Bài mẫu số 6
8. Viết thư thăm hỏi động viên và chúc Tết cô giáo cũ
9. Tưởng tưởng cảnh tượng sau 10 năm em về thăm lại ngôi trường đang học
10. Tưởng tượng và kể lại câu truyện mười năm tiếp theo khi về thăm trường cũ
11. Tưởng tượng và viết thư cho bạn học kể về buổi thăm trường xưa sau 20 năm
Văn mẫu: Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa
Tổng đài văn học: Gọi 1900.63.63.81 – Nghe Cô trực tiếp làm bài văn
I. Dàn ý Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa
1. Mở bài
– Giới thiệu tình hình, thời hạn, không khí em về thăm trường cũ: Nhân dịp gì? Đó là trường Tiểu học, THCS hay THPT.
– Cảm xúc của em trong buổi thăm trường đó.
2. Thân bài
– Kể kết phù thích hợp với miêu tả những thay đổi của ngôi trường sau 20 năm:
+ Quang cảnh chung của trường.
+ Cơ sở vật chất của trường.
+ Tâm trạng của thầy cô, học viên trong trường.
– Kể lại cảnh em hội ngộ bác bảo vệ, cô giáo chủ nhiệm cũ, những thầy cô giáo rất mất thời hạn rồi từng dạy mình,…
3. Kết bài
– Tình cảm, tâm ý của em riêng với ngôi trường sau 20 năm.
II. Bài văn mẫu Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa
1. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè em về thăm lại trường xưa, mẫu số 1 (Chuẩn):
Đúng là thời hạn trôi qua chẳng chờ đón ai bao giờ, mới ngày nào còn là một một học viên lớp 7 ngây ngô, kinh ngạc, hồn nhiên trong sáng, ấy vậy mà sau 20 năm đang trở thành một người trưởng thành tất bật với bao bộn bề của môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường. Tôi tìm về mái trường xưa đúng dịp kỷ niệm 50 năm xây dựng trường, bao cảm xúc ùa về như một làn gió mát thổi qua tâm hồn tôi.
Mái trường Minh Khai đã có nhiều thay đổi khác xưa so với ngôi trường cách đó 20 năm, mọi thứ được tăng cấp, sửa sang, mở rộng và thiết kế đẹp hơn xưa thật nhiều. Đứng trước sân trường tôi nhìn cánh cổng to cao biển tên đẹp tươi nhớ về cánh cổng bé hẹp mỗi giờ tan học chen nhau trải qua rồi chợt mỉm cười. Chỉ còn những bóng cây xà cừ đang trở thành cây cổ thụ bao bọc ôm trọn cả sân trường, ngày trước những gốc cây chỉ chưa bằng một vòng tay mà giờ phải hai người ôm mới hết. Các dãy nhà được sơn sửa khang trang, sạch sẽ và thích mắt như vừa mới xây, và có thêm cả phòng thí nghiệm, phòng thực hành thực tiễn, trình chiếu. Dịp kỉ niệm 50 năm xây dựng trường được tổ chức triển khai rất hoành tráng, cờ hoa và bóng bay rực rỡ khắp trường, mọi học viên đều tụ hội về như một lời tri ân với mái trường đã rèn giũa chính mình nên người. Gặp lại bạn bè tôi rất vui, ai cũng đều đã thành đạt, việc làm ổn định, nhiều bạn đã lập mái ấm gia đình và mang cả con đi trông rất niềm sung sướng. Những thầy cô sau 20 năm hội ngộ đã già đi trông thấy, đặc biệt quan trọng cô giáo chủ nhiệm lớp 9 vẫn nhớ tôi, còn hỏi tình hình việc làm lúc bấy giờ.
Chuyến về thăm trường xưa đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, tôi như được sống lại trong năm tháng học trò với những trang sách, bài thi. Thời gian có trôi đi nhưng những gì là kỉ niệm của tôi dưới mái trường này sẽ mãi mãi còn ở lại.
2. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè em về thăm lại trường xưa, mẫu số 2 (Chuẩn):
Dịp nghỉ lễ Quốc Khánh mùng 2 tháng 9 tập thể lớp cấp hai của tôi tổ chức triển khai buổi giao lưu gặp mặt sau 20 năm ra trường. Trong buổi gặp mặt ấy chúng tôi đã cùng nhau trở về thăm lại mái trường cấp hai rất mất thời hạn rồi, sau hai mươi năm quả thực ngôi trường đã khác xưa thật nhiều, nằm ngoài những Dự kiến và tưởng tượng của tôi.
Trường của tôi rất mất thời hạn rồi không được đẹp như giờ đây, chẳng có cổng to và đẹp cũng chẳng có tường bao quây kín xung quanh như lúc bấy giờ. Khi chúng tôi đang đứng trước cổng chụp hình làm kỉ niệm thì bác bảo vệ lại mở cổng cho chúng tôi vào trong thăm trường. Bác nói Lâu lắm mới về thăm trường mà chỉ đứng ở ngoài thì phí lắm, chúng tôi cảm ơn bác biết bao vì đã có được vào trong tôi mới cảm nhận được hết sự thay đổi của ngôi trường. Sân trường bê tông rất mất thời hạn rồi nay đã được lát gạch đỏ sạch sẽ và thích mắt, những bồn hoa trước ban công rực rỡ sắc tố. Chúng tôi cùng đi thăm lại lớp học xưa của tớ, mọi thứ đều mới từ chiếc bảng đến bàn và ghế, chẳng còn gì của 20 năm trước đó, chỉ từ chúng tôi ngồi lại chỗ của nhau rồi lại rỉ tai như hồi còn đi học, khoảnh khắc ấy thật quý giá biết bao. Chúng tôi như mong ước gặp được một số trong những thầy cô lên trường gặp học viên, những thầy cô rất mất thời hạn rồi dạy tôi nay đã có tuổi, người đã về hưu. Thầy cô vẫn quan tâm học viên như ngày nào, vẫn còn đấy nhớ tính cách của từng đứa, tình nghĩa thầy trò thật thiêng liêng thâm thúy.
Chúng tôi ra về mang theo nụ cười vì đã được sống lại với trong năm tháng tuổi hồng, những cảm xúc khó quên ấy dù có thật nhiều tiền cũng không thể nào mua được.
3. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè em về thăm lại trường xưa, mẫu số 3 (Chuẩn):
Đã bao lâu rồi bạn không gặp một người bạn cùng học cấp hai của tớ, đã bao lâu rồi bạn có còn nhớ tên những thầy cô giáo cấp hai từng dạy dỗ mình và đã bao lâu rồi bạn không về thăm trường xưa. Đối với tôi khoảng chừng thời hạn ấy đã gần hai mươi năm, thời hạn đã cuốn toàn bộ toàn bộ chúng ta phải lớn lên, trưởng thành và nhảy vào môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường, thế nhưng tôi đã chọn một khoảng chừng lặng để tạm ngưng trở về thăm mái trường xưa nơi ghi dấu bao kỉ niệm buồn vui.
Đứng trước cổng trường, lòng tôi bồi hồi, rưng rưng và ngập ngừng như chính cảm hứng ngày thứ nhất đi học. Chỉ khác rằng thời gian này học viên đã nghỉ hè, chẳng còn tiếng cười đùa náo nhiệt hay tiếng trống trường thân quen vang lên. Bác bảo vệ vẫn trông coi trường, tôi xin bác vào trong để tham quan trường, bác vui vẻ Open và cùng tôi đi dạo trong khuôn viên trường. Bác cảm thấy bất thần vì hiếm lắm mới có người sau 20 năm vẫn về thăm trường xưa như tôi, tôi cười và thở dài vấn đáp bác chắc tại vì cháu là người thích hoài niệm. Dù chẳng gặp bạn bè, thầy cô nhưng đứng dưới mái trường này tôi vẫn nhớ như in những giờ ra chơi nhảy dây đá cầu, những lần cô giáo phạt đứng lên rồi kiểm tra bài cũ đầy lo ngại. Trường của tôi sau 20 trong năm này đã là trường chuẩn vương quốc, rất tân tiến và đẹp tươi, khang trang, chất lượng dạy và học chắc như đinh sẽ tốt hơn thật nhiều.
Tôi ước mình hoàn toàn có thể quay ngược thời hạn ngay thời gian hiện nay, để giờ này sẽ không còn phải đứng dưới mái trường một mình mà sẽ có được bạn bè, thầy cô, sẽ vô tư hồn nhiên nghe tiếng ve hoà với tiếng giảng bài của thầy cô.
4. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa, mẫu số 4:
Cuộc sống đầy dịch chuyển. Những học viên trường tôi đã chia tay nhau tại mái trường Thuận Thành yêu dấu này.
Kể từ thời điểm ngày đó một phần do bận việc cơ quan phần khác do việc làm mái ấm gia đình nên tôi chưa tồn tại dịp về thăm trường, thăm thầy, thăm cô. Hôm ấy nhân chuyến du ngoạn công tác thao tác tôi xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để sở hữu dịp thăm lại trường xưa bạn cũ. Đi cùng tôi còn tồn tại mấy đồng nghiệp trong tòa soạn. Đó là chuyến du ngoạn đầy xúc động của tôi trong suốt trong năm công tác thao tác ở Tp Hà Nội Thủ Đô. Bánh xe lăn đều và nhanh con phố quen thuộc. Chỉ còn khoảng chừng năm phút nữa là chúng tôi tới trường.
Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực. Xe tạm ngưng ngay trước cổng trường. Cảnh trường khác xưa nhiều quá tôi gần như thể ko thể nhận ra. Thế là đã hai mươi năm Tính từ lúc lúc chia tay, giờ tôi mới được trở lại đây nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp. Cổng tường này là này là nơi lũ học trò chung tôi vẫn đợi nhau. Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ 1 điều gì đó… Áp mặt vào những thanh sát của cánh cổng trường tôi nhìn xa xăm… Vẫn màu áo xanh hòa bình nhưng học viên đang vui vẻ nô đua hồn nhiên trong sân trường làm tôi nhớ quá những lần đá cầu nhảy dây trốn tìm… cùng những bạn. Nước mắt tôi ứa ra, họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang. Tôi không thể kìm nổi xúc động này. Thầy cô ơi… tiếng gọi sao mà thân thương quá! Mong tìm lại những kỉ niệm rất mất thời hạn rồi, tôi bước vào, hàng phượng vĩ đã thay bằng hàng bằng lăng nhưng tôi vãn người thấy đâu đây mùi hương quen thuộc hè đến phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Ve kêu râm ran… Tiếng ve gọi hè gọi cả những hồi ức ấu thơ đẹp tươi. Tôi đi dạo một vòng quanh trường như dạo lại hững bài hát mà chúng tôi đã từng hát lúc còn học dưới mái trường này. Tôi lẩm bẩm “hàng ghế đá, xanh hàng cây góc sân trường, bạn thân hỡi…” tôi tạm ngưng ko hát nữa nói đúng hơn là ko hát nổi… Xúc động! Tôi ghé lại chỗ hàng liễu xanh rì, đó là nơi tôi và những thầy cô cùng những bạn chụp bức hình ở đầu cuối “tấm hình” tôi nghĩ trong đầu và chạy lại về phía xe hơi. Tôi bới tung vali tìm kiếm tấm hình. Đây rồi! Mắt tôi sáng lên vui vẻ, tay tôi lướt trên bướt ảnh, lướt trên từng khuôn mặt nụ cười của thầy cô và những bạn. Nước mắt trao dâng, cảnh vật xung quanh nhòa đi trước mắt tôi. Tôi chạy vào văn phòng, chẳng có ai ngoài bác bảo vệ mà học viên chúng tôi rất mất thời hạn rồi rất kính trọng và tin tưởng. Bác quý học viên như con của tớ. Bác đã già nhưng vẫn vui tính và nhanh nhẹn như rất mất thời hạn rồi. Hồi đó bố mẹ gửi tôi lên học và nhờ bác lo cơm nước cho tôi. Hằng ngày tôi nhổ tóc sâu cho bác, hai bác cháu rỉ tai với nhau rất vui vẻ. Trong 2 năm học ở trường bác đã cho tôi ko ít những lời khuyên có ích và đúng đắn.
Tôi tiến gần chỗ bác:
– Bác… bác Hiền ơi..! – Tôi nghẹn ngào
Bác quay sang phía tôi, chú ý nhìn, hai con mắt ánh lên sự vui mừng.
– Trang … hả?
Giọng bác run run, mắt bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ. Bác trách tôi:
– Sao lâu rồi mày chẳng về đây với bác bác có bao nhiêu chuyện mà chẳng biết kể với ai, bác cứ ngóng mày mãi! – Thế ngày hôm nay có việc gì và lại về đây
– Cháu về thăm bác ạ! – Tôi cười tươi rói.
– Thăm bác? Lại xạo rồi! – Bác cười hiền hậu .
– Sao bác biết ạ? Tôi cười sung sướng – Cháu đùa thôi ạ. Hôm nay cơ quan phân tụi cháu về trường mình làm bài phóng sự về trào lưu thi đua và học tập của trường ạ!
– À! Ra thế! Bác cười nồng hậu.
Sau đó chúng tôi và bác ôn lại quãng thời hạn rất mất thời hạn rồi bé rất vui vẻ. Đến giờ tan lớp, bác đứng lên và bảo với chúng tôi:
– Thôi mấy đứa ngồi rỉ tai bác phải lên đánh trống đây.
Bọn tôi vâng ạ, rồi ngồi tiếp nhìn bác đi ra gõ trống trường và ngồi rỉ tai một cách vui vẻ, nhác thấy xa xa có người quen quen tôi tìm lại kí ức “cô Huyền” tôi nghĩ. Vẫn dáng người nhỏ nhắn, tay hay đưa lên đầu và cả cách ôm cặp nữa. ĐÚNG RỒI! Tôi đứng bật dậy chạy lại phía cô, ôm chầm lấy cô! Cô nhận ra tôi tức thì và hỏi han tôi thật nhiều,trông cô có vẻ như xanh xao mệt mỏi, tôi hỏi:
– Cô không khỏe ạ? – Tôi vướng mắc.
– À…ừ …! Mấy ngày hôm nay thời tiết oi bức cô hơi mệt!
Tôi lúng túng hỏi:
– Thế cô uống thuốc chưa nào? Cô đừng quá sức cô à!
Cô nhìn tôi với con mắt trìu mến và chúng tôi rỉ tai với nhau thật nhiều.
Đó là một trong chuyến công tác thao tác và là một trong chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi. Tôi ra về, tới chào mọi người nhưng tôi hứa với bác Hiền và cô sẽ trở lại vào 1 ngày ko xa. chuyến du ngoạn này đã hỗ trợ tô đậm thêm những kỉ niệm về mọi người, về thầy cô và những bạn. Ngay ngày tiếp theo đó bài phóng sự về trường Thuận Thanh đã đc in ngay trên tờ báo nơi tôi thao tác.
5. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa, mẫu số 5:
Kể từ cái ngày nhận giấy tốt nghiệp cấp hai thấm thoát đã qua 20 năm, qua bao tháng ngày xa quê nhà thương nhớ. Rồi một ngày, khi thấy tôi đã trưởng thành qua quãng dương học tập đầy gian khó, tôi đã đử tự tin dê về thăm lại ngôi trường cấp hai xưa – nơi ươm mầm cho tôi bao ước mơ, nơi tôi đã lớn lên từng ngày trong sự dìu dắt của những thầy cô.
Hôm ấy là một ngày rất đẹp. Tiết trời dần chuyển thu, bầu không khí hè không hề quá oi bức, nóng bỏng mà đã trở nên dễ chịu và tự do hơn nhiều. Từng cơn gió nhẹ khua tán cây bên đường xào xạc. Tôi vẫn đi trên lối cũ, mải mê bước theo làn nắng vàng rực rỡ trong nụ cười sướng thôi thúc lẫn với chút cảm hứng khó tả. Chính cảm hứng, chính bầu không khí ấy 20 năm trước đó tôi cũng như nhiều đứa bạn khác trong làng đang náo nức mong đợi đếm từng ngày từng ngày để được đến trường hội ngộ bạn bè thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng ngôi trường xưa, cảm xúc nao nao niềm sung sướng ấy lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên, không thể nào ngăn được. Nghe tiếng tim mình thúc giục, tôi bước vào sân trường – những bước chân thứ nhất trở lại ngôi trường xưa yêu dấu sau ngần ấy năm xa cách. Tôi nhìn khắp xung quanh va thầm nghĩ trường nay đã thay đổi quá nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi nhiều thế nào thì hình ảnh ngoài có vẻ như lạ lẫm ấy vẫn không thể nào lấn át được cảm hứng vô cùng thân thương thân thiện in sâu trong tâm thức tôi.
Còn nhớ lúc trước trường chỉ có 6, 7 phòng học, khuôn viên cũng rất nhỏ đi một qua mạch là hết. Còn giờ đây trường trông khang trang và rộng thoáng hơn thật nhiều. Các dãy phòng đều được xây thêm mấy tầng lầu ngất. Còn sân trường cũng khá được mở rộng hơn tráng bê tông thật sạch và trồng thêm nhiều cây xanh. Tôi đang rải bước dưới hàng cây thẳng tắp, cố hít thật đầy phổi không khí trong lành thông thoáng rồi nghỉ chân ngồi xuống bên một gốc cây to. Rồi không biết là nhờ đâu, một linh cảm, hay một sự trùng hợp, tôi phát hiện dòng chữ khắc đậm nét ” 9/2 SIU WẬY” trên thân cây. Tôi thật sự rất bất thần, tôi không nghĩ cái cây con xưa do cả lớp trồng giờ lại còn nơi đây và trở thành cái cây già to sừng sững. Nhìn dòng chữ tôi không nén nổi nụ cười mà bật cười, biết bao kỷ niệm vui buồn đẹp tươi năm cuối cấp như hiện về trước mặt. Ngày ấy đã là anh chị của toàn bộ trường rồi mà xem ra chúng tôi vẫn còn đấy ngây thơ nông nỗi lắm. Kể ra lớp tôi ngày ấy đoàn kết thật: Đoàn kết học, Đoàn kết chơi. Nói về học, một khi cả lớp đã quyết tâm học lập thành tích thì thật không lớp nào vượt qua nổi. Với khẩu hiệu ” ĐOÀN KẾT MỘT LÒNG”, mỗi thành viên trong lớp với tinh thần thi đua năng nổ tràn trề sức sống đều nỗ lực ra sức học hết mình, không riêng gì có vì bản thân mà là vì cả tập thể. Về mặt trào lưu cũng vậy. Cũng nhờ tinh thần đoàn kết trên, lớp luôn đạt nhà trường khen thưởng và đạt nhiều thương hiệu đáng tự hào. Học thì tốt thật đấy, nhưng đã là ” 9/2 SIU WẬY” thì hẳn cũng luôn có thể có những lúc nghịch không còn ai chịu được. Thầy cô từng dạy lớp khen thì có khen nhưng lúc nào thì cũng không quên thêm vài câu đùa về cái lớp lắm chiêu nhiều trò. Nhưng những chiêu trò độc lạ ấy cũng rất hồn nhiên rất dễ dàng thương.
Tôi nhớ nhất buổi liên hoan thời gian ở thời gian cuối năm của lớp, thật cảm động lắm. Cả lớp bày nhau dùng nghề ” thủ công” độc nhất, cả lớp ngồi lại với nhau viết những lời tâm sự, lời chúc, bày tỏ tình cảm ban bè, tình thầy trò vào những mảng giấy nhỏ trao tay nhau, bỏ vào một trong những chiếc hộp lớn tặng cô. Mỗi người một cách viết, một cảm xúc, một tâm ý riêng, toàn bộ đều xuất phát từ trái tim trong sáng tuổi mới lớn, biết cảm, biết yêu thương. Có đứa chẳng biết nói thế nào rồi viết có mỗi câu ” Em yêu cô” gần trăm lần như chép bài phạt đem tặng cho cô. Trước tấm lòng của đám trò nhỏ, cô không cảm động sao được, toàn bộ chúng ta cũng vậy, ngồi xem từng mẫu giấy mà vừa cười vừa khóc.
Tôi ngồi dưới gốc cây nhớ về từng kỷ niệm vui buồn bên nhau. Càng nhớ lại càng thấy luyến tiếc, tiếc sao thời học viên sao trôi qua quá nhanh. Từng lúc vui, lúc buồn tôi vẫn còn đấy nhớ rất rõ ràng ràng như mới chỉ xảy xa ngày hôm trước dậy mà ngày hôm nay khi nhìn lại mới thấy tôi đã đi một quãng đường quá xa. Không biết bạn bè ngày trước giờ có còn nhớ về nhau, nhớ về mái trường này sẽ không còn. Tôi ngồi nghĩ ngợi quên cả thời hạn.
6. Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa, mẫu số 6:
Nhân ngày xây dựng trường, tôi trở về mái trường xưa sau 20 năm xa cách. Ngôi trường đã chôn giấu biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn thời học trò của tôi với thầy cô, bè bạn…
Ôi! Bầu trời ngày hôm nay thật trong xanh, tia nắng tràn ngập khắp nơi. Trong lòng tôi những tia nắng ấy cũng bừng sáng khiến lòng tôi rộn ràng, tưng bừng như những ngày tôi vừa đặt chân đến đây. Vừa bước đến cổng trường, tôi đã thấy tấm bảng điện tử chạy dòng chữ: “Trường Trung học cơ sở Nguyễn Huệ”. Tiến thêm vài bước nữa, cánh cổng điện tử tự động hóa mở ra. Nhớ lại những ngày ấy, mọi khi có thầy cô vào trường, đội cờ đỏ chúng tôi phải chạy ra mở cánh cửa sắt cũ kỹ, âm thanh “cót… két…” phát ra nghe thương đến lạ. Tôi cảm thấy thương quá đỗi vì hồi ấy cơ sở vật chất của trường tôi thiếu thốn lắm. Sau cánh cửa điện tử tự động hóa ấy là một hàng xà cừ sum suê cành lá trải dọc hai bên đường vào trường. Những chiếc lá đong đưa trong gió, như đón gọi, chào mừng tôi. Sân trường đang không không hề như xưa. Thay cho những “ổ voi” to tướng là những những viên gạch chống trượt. Các dãy phòng học được xây mới hoàn toàn. Mái trường xưa giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Giữa sân trường, tượng đài người anh hùng áo vải mà ngôi trường mang tên – Nguyễn Huệ – được dựng lên trông rất oai nghiêm.
Bước vào những phòng học, một làn không khí vô cùng trong lành phủ rộng khiến tôi cảm thấy vô cùng tự do. Các thiết bị dạy học đã khác nhiều so với rất mất thời hạn rồi. Ngày đó, cái bảng chỉ là một tấm gỗ được quét lên một lớp sơn đen, giờ đây được thay thế bằng đèn chiếu. Một phần, nó làm giờ học thật sự sinh động hơn; phần khác, nó giúp những thầy cô đỡ mệt nhọc và bụi phấn không hề bay bạc trắng mái tóc hay vấy bẩn quần áo nữa. Dãy bàn học tập cũng khá được thay đổi. Những chiếc bàn gỗ chông chênh trước kia được thay bằng i-nốc bóng láng nên những bạn học viên ngồi học rất tự do. Vừa kịp đi thăm xong dãy phòng học, thì tiếng của một thầy giáo phát trên loa mời toàn bộ những cựu học viên tập họp để khởi đầu buổi lễ…
Ôi, thật niềm sung sướng biết bao nếu tôi được quay trở lại rất mất thời hạn rồi, được ngồi trên ghế nhà trường để trao đổi chuyện học tập và chơi những trò chơi vui vẻ và thú vị. Tôi thầm mong một ngày nào đó, từ mái trường này sẽ có được nhiều nhân tài tương hỗ cho giang sơn ngày càng tăng trưởng. Ước mơ của tôi chỉ có ngần ấy thôi. Và tôi tin rằng điều này hoàn toàn hoàn toàn có thể.
Trên đấy là một số trong những bài văn mẫu Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưađể bạn tìm hiểu thêm. Hy vọng những bài văn mẫu này sẽ hỗ trợ bạn tìm kiếm được gợi ý cho nội dung bài viết của tớ. Ngoài ra, những em cũng nên tìm hiểu thêm một số trong những nội dung soạn bài khác ví như Văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày thứ nhất đi học và cùng với phần Cảm nhận ngày nguồn vào trường Trung học phổ thông để học tốt môn Ngữ Văn hơn.
Taimienphi cũng xin gửi tới bạn những bài mẫu viết về những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường, kỳ vọng với những bài mẫu viết về những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trườnggiúp bạn có ý tưởng hay cũng như sử dụng từ ngữ, lỗi diễn đạt thích hợp cho nội dung bài viết của tớ.
- Tưởng tượng và viết thư cho bạn học kể về buổi thăm trường xưa sau 20 năm Dàn ý bài tưởng tưởng cảnh tượng sau 10 năm em về thăm lại ngôi trường đang học
Bài văn mẫu Tưởng tượng 20 năm tiếp theo, vào một trong những ngày hè, em về thăm lại trường xưa không riêng gì có làm phong phú hơn cho trí tưởng tượng mà còn tương hỗ những em rèn luyện kĩ năng viết văn tưởng tượng, thể hiện cảm xúc trước những sự kiện quan trọng.
Tưởng tưởng cảnh tượng sau 10 năm em về thăm lại ngôi trường đang học Tưởng tượng và kể lại câu truyện mười năm tiếp theo khi về thăm trường cũ Dàn ý tả quang cảnh trường em vào trong ngày hè Viết thư thăm hỏi động viên và chúc Tết cô giáo cũ Tưởng tượng và kể lại câu truyện môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của em ở 20 năm tiếp theo Kể lại nụ cười thời điểm đầu xuân mới học
Reply
3
0
Chia sẻ
Clip Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 ?
Bạn vừa Read Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Clip Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 tiên tiến và phát triển nhất
Chia Sẻ Link Tải Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 miễn phí
Heros đang tìm một số trong những Chia Sẻ Link Down Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 Free.
Hỏi đáp vướng mắc về Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9
Nếu Pro sau khi đọc nội dung bài viết Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 9 , bạn vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha
#Cách #làm #bài #văn #kể #chuyện #tưởng #tượng #lớp